"Tôi kể anh nghe câu chuyện về hai người. Hai người mà đáng lẽ đã không gặp nhau, hai người không thích gì nhau khi họ mới quen, nhưng rồi nhận ra họ là hai người duy nhất trên thế giới này có thể thấu hiểu được nhau."Trước ngày em đến - Jojo Moyes
Đọc xong cuốn tiểu thuyết này tôi không muốn nhận xét nó – tôi muốn đọc lại nó. Điều này có vẻ nực cười, nhất là nếu bạn biết tôi đã bị xúc cảm đánh gục trong khoảng trăm trang cuối. Jojo Moyes, nhà văn và tác giả của cơn bão tình cảm này, biết rất rõ rằng “Me Before You” – tiểu thuyết đã trụ rất lâu trên danh sách best-seller UK – là một tiểu thuyết "lấy đi nước mắt chân thực” như các nhà phê bình đồng lòng nhận xét.
Và cùng lúc đó, khác với những tiểu thuyết dùng cách tính toán đủ lượng sến súa để đạt sức mạnh làm ướt át tâm trạng người đọc, câu chuyện của Moyes làm độc giả dâng trào giọt lệ của sự cứu rỗi, hoàn toàn ngược lại với những giọt nước mắt vu vơ. Từ những tình cảnh trong truyện, Moyes buộc người đọc nhận ra những điều cảm động thực sự đáng để bạn khóc vì nó.
Louisa Clark là một cô nàng lạc quan, ưa chuộng phong cách ăn mặc màu mè, không có phương hướng cố định hay ước mơ cụ thể nào. Chẳng may cô nàng đột ngột trở thành một người thất nghiệp trong khi cả nhà đang sống dựa vào đồng lương ít ỏi của cô. Tình cảm với anh bạn trai càng ngày càng thêm phai nhạt. Mọi chuyện có vẻ đều không như ý của Louisa.
Ở chiều hướng khác, Will Traynor là một ông chủ nhà băng trẻ tuổi, giàu có nhưng lại bị liệt nửa người và phải gắn chặt đời mình trên chiếc xe lăn. Tai nạn thảm khốc hai năm về trước đã khiến Will Traynor từ một chàng trai mạnh mẽ, phóng khoáng trở thành một người cố chấp, đầu hàng số phận. Với anh, giờ đây niềm vui là một điều quá xa xỉ. Anh tuyệt vọng đến nỗi không còn muốn sống trên đời này.
Điều mà cả hai không thể ngờ tới, chính là cuộc gặp gỡ này đã khiến cuộc đời của họ xáo trộn. Trước khi gặp Louisa, Will đồng ý với cha mẹ rằng anh sẽ sống thêm sáu tháng nữa trước khi từ bỏ cuộc sống vĩnh viễn. Dù không hy vọng người yêu kiêm điều dưỡng viên của mình bỏ lỡ những trải nghiệm tuyệt vời của cuộc sống, điều cô sẵn sàng thỏa hiệp để được bên anh, chàng trai tội nghiệp vẫn phải thừa nhận rằng cô "là điều duy nhất trong cuộc sống khiến anh muốn thức dậy vào mỗi buổi sáng".
Louisa có vẻ đã làm Will ít nhất là đến được lưng chừng hạnh phúc, và quyết tâm gây ấn tượng của cô dẫn cô tới việc đọc văn học, xem các bộ phim nước ngoài, và cả vào thư viện một thời cô khiếp đảm, nơi cô dùng máy tính để kết nối với các điều dưỡng viên và người tàn tật khác. Đọc những trao đổi trên email ở đây nhắc độc giả rằng, gánh nặng của Will Traynor trong sách là gánh nặng của hàng ngàn người có thật, và thậm chí còn có nhiều người hơn hàng ngày đang chia sẻ những bất an của Louisa. Đây là một chuyện tình đầy thuyết phục, không hẳn trong cách truyền tải mà là trong tính nhân văn của nó.
Và cùng lúc đó, khác với những tiểu thuyết dùng cách tính toán đủ lượng sến súa để đạt sức mạnh làm ướt át tâm trạng người đọc, câu chuyện của Moyes làm độc giả dâng trào giọt lệ của sự cứu rỗi, hoàn toàn ngược lại với những giọt nước mắt vu vơ. Từ những tình cảnh trong truyện, Moyes buộc người đọc nhận ra những điều cảm động thực sự đáng để bạn khóc vì nó.
Louisa Clark là một cô nàng lạc quan, ưa chuộng phong cách ăn mặc màu mè, không có phương hướng cố định hay ước mơ cụ thể nào. Chẳng may cô nàng đột ngột trở thành một người thất nghiệp trong khi cả nhà đang sống dựa vào đồng lương ít ỏi của cô. Tình cảm với anh bạn trai càng ngày càng thêm phai nhạt. Mọi chuyện có vẻ đều không như ý của Louisa.
Ở chiều hướng khác, Will Traynor là một ông chủ nhà băng trẻ tuổi, giàu có nhưng lại bị liệt nửa người và phải gắn chặt đời mình trên chiếc xe lăn. Tai nạn thảm khốc hai năm về trước đã khiến Will Traynor từ một chàng trai mạnh mẽ, phóng khoáng trở thành một người cố chấp, đầu hàng số phận. Với anh, giờ đây niềm vui là một điều quá xa xỉ. Anh tuyệt vọng đến nỗi không còn muốn sống trên đời này.
Điều mà cả hai không thể ngờ tới, chính là cuộc gặp gỡ này đã khiến cuộc đời của họ xáo trộn. Trước khi gặp Louisa, Will đồng ý với cha mẹ rằng anh sẽ sống thêm sáu tháng nữa trước khi từ bỏ cuộc sống vĩnh viễn. Dù không hy vọng người yêu kiêm điều dưỡng viên của mình bỏ lỡ những trải nghiệm tuyệt vời của cuộc sống, điều cô sẵn sàng thỏa hiệp để được bên anh, chàng trai tội nghiệp vẫn phải thừa nhận rằng cô "là điều duy nhất trong cuộc sống khiến anh muốn thức dậy vào mỗi buổi sáng".
Louisa có vẻ đã làm Will ít nhất là đến được lưng chừng hạnh phúc, và quyết tâm gây ấn tượng của cô dẫn cô tới việc đọc văn học, xem các bộ phim nước ngoài, và cả vào thư viện một thời cô khiếp đảm, nơi cô dùng máy tính để kết nối với các điều dưỡng viên và người tàn tật khác. Đọc những trao đổi trên email ở đây nhắc độc giả rằng, gánh nặng của Will Traynor trong sách là gánh nặng của hàng ngàn người có thật, và thậm chí còn có nhiều người hơn hàng ngày đang chia sẻ những bất an của Louisa. Đây là một chuyện tình đầy thuyết phục, không hẳn trong cách truyền tải mà là trong tính nhân văn của nó.
Có một điều khá gây tò mò là, trong thời đại điện tử này – trong đó những suy tưởng đã từng xuất hiện êm ả và chậm rãi trên giấy bị thế chỗ bởi nghe nhìn tức thời và ấn tượng, được hấp thụ không cần thẩm thấu – người đọc đa cảm đôi lúc cần được kìm xuống, chậm lại và bắt nhìn thật sâu. Trong “Me Before You” có những hoàn cảnh khiến người ít suy tư phải suy tư.
Khi Louisa, nhiều tháng sau khi nhận việc điều dưỡng, ngồi trong một phòng bệnh viện trong một cơn bệnh của Will, cô cầm “tay người đàn ông tốt – quyến rũ và bằng phẳng, với những ngón tay vuông”, và cảm thấy “yên tâm đến kì lạ, cái cảm giác anh trong tay tôi”. Cô ngắm “những vết chai kể chuyện một đời không hoàn toàn sống sau một cái bàn, những móng tay hồng vỏ sò luôn luôn cần được cắt bởi một ai đó khác”. Nữ anh hùng của Moyes – nếu Lou có thể phong cách đến vậy – có thể không anh hùng cho lắm, vai nam bên cạnh cô ấy có thể không phải mẫu nam lý tưởng của bất cứ ai – thế nhưng, với Lou và Will, Moyes đã tạo ra một chuyện tình để độc giả không thể nào quên được.
Sưu Tầm
Khi Louisa, nhiều tháng sau khi nhận việc điều dưỡng, ngồi trong một phòng bệnh viện trong một cơn bệnh của Will, cô cầm “tay người đàn ông tốt – quyến rũ và bằng phẳng, với những ngón tay vuông”, và cảm thấy “yên tâm đến kì lạ, cái cảm giác anh trong tay tôi”. Cô ngắm “những vết chai kể chuyện một đời không hoàn toàn sống sau một cái bàn, những móng tay hồng vỏ sò luôn luôn cần được cắt bởi một ai đó khác”. Nữ anh hùng của Moyes – nếu Lou có thể phong cách đến vậy – có thể không anh hùng cho lắm, vai nam bên cạnh cô ấy có thể không phải mẫu nam lý tưởng của bất cứ ai – thế nhưng, với Lou và Will, Moyes đã tạo ra một chuyện tình để độc giả không thể nào quên được.
Sưu Tầm